Hẹp mạch vành là tình trạng khi các mảng xơ vữa tích tụ trên thành động mạch sẽ khiến lòng mạch bị thu hẹp lại. Quá trình hẹp tiến triển từ từ, nặng dần rồi tắc hoàn toàn. Khi động mạch vành hẹp trên 50% thì gọi là bệnh mạch vành. Ở giai đoạn đầu, mạch vành chỉ có hẹp, chưa có tắc hoàn toàn, bệnh nhân chỉ có triệu chứng đau ngực. Khi bệnh mạch vành tiến triển dẫn đến tắc hoàn toàn một số nhánh, bệnh sẽ có thêm triệu chứng khó thở của suy tim. Đây là quá trình lão hóa của động mạch, ”sinh lão bệnh tử”, ai cũng phải trải qua. (1)
Nhiều người lầm tưởng, khi có triệu chứng thì mới có bệnh, không có triệu chứng thì không có bệnh. Tuy nhiên, hẹp mạch vành là quá trình thoái hóa tự nhiên của động mạch vành. Quá trình này diễn ra mỗi ngày, âm thầm trong cơ thể của mỗi người đang sống. Mỗi năm, nếu tốc độ hẹp mạch vành là 1%/năm thì 100 năm sau, mạch vành hẹp 100%.
Cơ tim không có máu nuôi sẽ ngừng hoạt động hoàn toàn. Người đó sẽ tử vong và thọ được 100 tuổi. Nếu người đó có thêm nhiều bệnh đồng mắc thì tốc độ hẹp mạch vành sẽ tăng lên hơn 1%/năm. Ví dụ một người vừa có bệnh tăng huyết áp, đái tháo đường, béo phì, mỡ máu tăng, hút thuốc lá… thì tốc độ hẹp của mạch vành tăng lên 2%/năm, thì 100%+ 2% = 50 tuổi mạch vành của người đó đã tắc hoàn toàn. Khi đó, tuổi thọ của người đó sẽ ngắn lại, không đạt được 100 tuổi.
Lúc còn trẻ, dưới 50 tuổi, mạch vành vẫn diễn tiến hẹp từ từ 1-20%, 30%, 50%, nên người bệnh không cảm thấy hoặc ít đau ngực. Khi lớn tuổi, trên 50 tuổi, mạch vành hẹp nặng 50%, 60%, 70%, 80%, 90% và tắc 100%. Do đó, tuổi càng lớn, càng nên tầm soát hẹp mạch vành.